The End Of The World - Ngày tận thế - Ucan.vn

Bạn hãy điền thông tin vào mẫu dưới đây để mua thẻ

 

The End Of The World - Ngày tận thế

Đăng vào lúc 10:08 19/11/2014 bởi Đỗ Thị Hải Yến

Hãy khám phá những điều thú vị hoặc đăng ký thành viên trên Ucan, website học tiếng Anh cực đỉnh!

Ngày tận thế

     Một ngày nọ, mọi người đang nói về điều đó. Nó thậm chí đã được in trên báo. Một thánh nhân Hindu đã tiên đoán rằng sẽ xảy ra cuộc thảm sát rộng khắp chưa từng thấy hoặc thiên tai kinh hoàng xóa sổ hơn phân nửa dân số toàn cầu. Dil tới công trường, anh dừng lại chút xíu, nghe một người đàn ông đang thao thao về lợi ích của một loại thảo dược chống bệnh liệt dương. Rồi thì ông ta cũng nhận ra có điều gì đó. Đôi mắt hội tụ cả đàn dê trên bãi cỏ lúc trước của ông nheo lại: “Chuyện gì vậy?” ông hỏi. Và người ta nói với ông: “Mọi người đang mua thịt ăn bữa cuối thật ngon trước khi chết.”

     Dil, để chuẩn bị cho ngày tận thế, đã vào cửa hàng mua một kí thịt dê. Trên đường về nhà, anh dừng lại tại quán của Gopal Bhakta, nơi tất cả những người đàn ông nhìn thấy gói giấy báo thấm máu anh đang cầm. “Đại lễ gì đây, Dai? Mừng Dashain sớm thế?” họ đùa. Vì vậy anh bảo họ biết thịt dê đang được bán với số lượng kỷ lục, và các quầy thịt ở Tudikhel đang bán tháo để đóng cửa. Những người đàn ông, nắm bắt cơ hội ăn uống này, đều quyết định mua một ít thịt cho bữa ăn cuối cùng của họ.               

     Sanukancha, người sở hữu một cửa hàng sữa cuối hẻm, cho biết rằng toàn bộ đại gia đình của mình, một trăm mười sáu người, đã lên kế hoạch ở nhà ngày hôm đó để được bên nhau khi bảy mặt trời mọc vào sáng hôm sau và thiêu rụi trái đất. Bikash, người đã chuyển từ gã đi rong thành một thầy giáo trẻ chững chạc từ khi kiếm được việc tại Disney English School, bảo rằng có quá nhiều em xin phép cho hôm đó đến nỗi nhà trường đã tuyên bố nghỉ học không chính thức. Gopalbhakta nói em gái của hắn làm việc ở sân bay bảo rằng hãng hàng không Hoàng gia Nepal đã cháy vé, quá nhiếu người hy vọng thoát khỏi ngày-hủy-diệt.        

     Dil có mặt tại nhà đêm ấy với một kí thịt bọc trong lá cây chai. Anh lẳng lặng đưa Kanchi. 

     “Thịt! Chúng ta chẳng còn một hạt gạo, dầu cạn, sạch bách nghệ trong nhà. Và anh về với một kí thịt! Chúng ta có thể ăn cả tuần với số tiền đó.” Kanchi điên tiết.           

     “Ngậm lại và ăn đi, bà”. Dil nói. “Bà có thể chết ngày mai, vì vậy bà có thể thưởng thức miếng thịt này luôn cũng được khi mà bà có nó.”          

     “Làm sao nấu đây? Chụm luôn tôi á?” Kanchi hoạnh họe. Không có dầu lửa trong nhà. Dil ườn ra giường, người anh vẫn phủ bụi xi măng và gạch xám-đỏ sau ngày lao động mệt nhọc tại công trường xây dựng. Anh duỗi thẳng chân tay và nhìn chằm chằm lên trần nhà như thường lệ mỗi khi đi làm về. Không thấy anh trả lời, Kanchi hỏi: “Nhân dịp gì đây?”          

     Anh nhìn trân trân vệt nước bẩn trên xà gỗ một lúc rồi đáp: “Đó là ngày tận thế.”

     Vậy là cô hiểu, một ngôi sao lớn với một cái đuôi dài sắp đâm vào sao Mộc, và đập vỡ trái đất thành từng mảnh nhỏ. Lần này là sự thật bởi ngay TV cũng loan báo. Nó không chỉ là một tin đồn. Cũng có một số tường trình, phóng sự truyền thanh, truyền hình (chưa được chứng thực) loan tin dăm bảy - con số khác nhau, lúc thì 7, lúc thì tới 32.000 - mặt trời sẽ mọc sau sự kiện này.  

     Kanchi sắp đi mua gạo của Gopal Bhakta, người chủ cửa hàng quen biết nên thường cho cô mua chịu, thì thấy con trai cô mang về cái túi nhựa tổng hợp politen đầy cam. “Cam!” Cô quật cậu bé nhưng cậu nhanh nhẹn tuột khỏi tầm với của cô. “Bố con các người điên hết rồi. Không có gạo ăn mà mua cam, đồ thiếu não.”             

     Tuy nhiên, cả chồng lẫn con đều nín thinh. La hét với người câm thì vô ích, Kanchi bỏ đi, miệng cằn nhằn chửi rủa sự ngớ ngẩn của họ. “Có lẽ thế giới tiêu tùng thật, vì thế tôi sẽ khỏi phải lo miếng ăn cho loại khờ khạo như các người nữa.”                

     Vậy là tối hôm đó, họ ăn thịt, miếng cháy khét, miếng chưa chín do bọn trẻ nướng, và chỗ ngon lành là Kanchi xâu vào cái que dài và nướng trên than hồng. Kanchi, suy ngẫm dễ gì đến ngày tận thế, đã cẩn thận hái một ít ớt xanh và rau mùi từ đám ruộng sát nhà để bày biện lên dĩa thịt nướng.

     Rồi họ dùng cam, mỗi người một quả. Cam to thật, khi vỏ được lột ra, tinh dầu cam thơm khắp phòng. Bên trong chín đỏ mọng nước, với một hương vị khác xa loại bé teo héo quắt chua lè trồng trong làng. Ăn xong, Dil nói, sau một hồi cân nhắc, “Giờ bà làm gì thì làm…ngày mai cấm tiệt bọn trẻ ra khỏi cửa, nhớ đó.”

     Lát sau Kanchi quên đi nỗi phiền muộn, bực tức khi người hàng xóm ghé vào, mang theo cái trống madal cùng ba vị khách. Họ hát những bài rất quen thuộc nhưng dường như bắt đầu xa lạ với thời nay: những bài ca về trồng lúa và cắt cỏ trong rừng, một cuộc sống bọn trẻ xem như chuyện ngày xửa ngày xưa mà chúng nghe được lúc các thầy tế đọc Kinh Purans. Rồi con trai cô đứng dậy và bắt đầu nhảy múa, và mọi người reo hò cổ vũ cho đến khi bà chủ nhà thình lình thò đầu vào yêu cầu: “Chuyện gì mà ầm ĩ thế? Chỗ này đang diễn ra cái trò gì đây? Nghe như ngày tận thế!

     Kanchi ăn bận cẩn thận và khá chải chuốt cho ngày-diễn-ra-sự-kiện-quan-trọng. Cô mặc đồ sari vải bông, quấn khăn choàng mịn màu xanh bằng len casơmia mà Jennifer đã mang từ Mỹ về tặng cô. Jennifer, người dị ứng vĩnh viễn với xứ Nepal u ám, làm việc cho một số văn phòng phát triển nơi cô giúp phụ nữ tiếp cận việc tiêm thuốc và chỉ họ cách gửi tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Cô ấy hay bảo Kanchi rằng phụ nữ Nepal đã không có khả năng hiểu được những gì là tốt cho họ. Cô ấy chắc sẽ hãnh diện nhìn Kanchi quấn khăn choàng màu xanh rất hợp để diện vào một ngày trọng đại như vậy.                  

     Kanchi làm việc cho Jennifer hồi còn ở thị trấn. Cô nấu cơm luộc rau, rồi cô xắt những lát ớt lớn, Jennifer thích ớt trái đỏ,  khi Jenifer đứng trước TV trong bộ đồ láng bóng, bó sát cơ thể và nhún nhảy rất lạ mắt. Janefonda, Janefonda, cô ấy sẽ hét gọi Kanchi, vừa nhảy tưng tưng vừa nhồm nhoàm miếng ớt tổ bố. Cô ấy không hào phóng lắm trong việc tặng quà, nhưng mỗi khi đông về cô ấy đều cho Kanchi xấp vải.       

     “Sao hôm nay nóng lại quấn khăn?” Mitthu hỏi. Bà nấu ăn cho nhà Sharmas nơi sáng sáng Kanchi tới phụ giặt đồ kiếm ít tiền.                

     “Bà chưa nghe à?” Kanchi nói với bà già. “Mọi người đồn ầm hôm nay là ngày tận thế. Thánh nhân tiên đoán thế. Cháu sẽ không còn chồng con bên cạnh nữa thì… ít nhất cũng có cái khăn.” 

     “Nhảm nhí. Nói bậy” Mitthu bẻ lại. Bà sùng đạo, có xu hướng hoài nghi mọi thứ nghe chưa kĩ.

     “Là nếu như…”.  

     “Không, sẽ không có chuyện đó.” Bà nói chắc nịch.             

     “Ăn cơm thôi, Didi”. Kanchi nói vẻ lo lắng, vì bầu trời bắt đầu tối đen, mưa lắc rắc. Điều tồi tệ nhất trên đời được cho là xảy ra lúc 11 giờ sáng, và Kanchi muốn đương đầu chuyện ấy với một cái dạ dày đầy.

     “Sau này chúng ta có thể bị đói đó.”            

     “Vì tấm thân hay linh hồn của cháu đây?” Mitthu hỏi khi bà xới cơm vào đĩa cho Kanchi, miệng lưỡi bà cay nghiệt.            

     “Linh hồn sẽ bay đi như một con chim nhỏ. Nó sẽ bay đi khi bị đói và đi ăn trộm nhà người khác. Dạ dày cháu, bà ạ, nó sẽ giết cháu mất.”              

     “Và cái khăn choàng của cháu giữ ấm cho cháu trên thiên đàng hay dưới địa ngục?” Mitthu hỏi. Bà rưới ít nước tương cà chua cay lên cơm.               

     “Cháu sẽ không cần cái khăn choàng này ở thiên đàng hay địa ngục. Ý là nếu cháu sống sót, và không còn ai khác trên trái đất này trừ cháu. Ít nhất cháu cũng còn cái khăn choàng giữ ấm.”

     “Hừm!” Bà quay đầu nhìn ra ngoài. Mặt trời vẫn đang chiếu sáng. Bà tự hỏi mình có nên vào  lấy khăn phòng hờ không, sau đó quyết định lòng tự trọng của mình còn quan trọng hơn. 
Một tiếng sét xé toạc bầu trời trong xanh, và Kanchi hoảng hồn đứng bật dậy. “Gan cóc tía.” cô rủa thầm.          

     “Ăn, Kanchi.” Mitthu nói, khua môi cơm lạch cạch trong nồi, tỏ vẻ bực bội sự sợ hãi của chính mình.

     “Cháu gặp Shanta Bajai hớt ha hớt hải đến văn phòng sáng nay. Cô ấy nói cô sẽ đi đến văn phòng ngay cả khi không có ai, và cô ấy sẽ chết tại cái ghế của mình nếu cô ấy phải chịu như thế.” 
     “Vậy tại sao thế giới sẽ kết thúc?” Mitthu thận trọng hỏi. Bà không tin rằng nó sẽ xảy ra nhưng lại tò mò.           

     “Tất cả là tại Girija.” Kanchi giải thích. Mọi sự bắt đầu xảy ra kể từ khi ông trở thành Thủ tướng Chính phủ. Kể từ khi ông bắt đầu sang Mỹ, liên tục có chuyện. Cháu nghe nói ông bị ngất xỉu và ông trùm tư bản Mỹ lo trọn tiền y tế cho ông ta. Vì vậy ông ta trở thành kẻ phá hoại từ lúc về nước. Mỹ cho tiền nên ông đã bán Nepal, có lẽ vậy. Phải có quan điểm sống.”

     “À ...” Mitthu có vẻ đồng tình. “Ờ, chúng ta sẽ thấy điều đó khi nó xảy ra, có phải không?” 

     “Như sự diệt vong của thế giới.” Kanchi nhìn bầu trời, nói. “Cháu nghe đồn họ bắt nhốt vị đạo sĩ, người tiên đoán về ngày tận thế, trong nhà tù ở Hanuman Dhoka. Ông ấy đã nói rằng họ có thể treo cổ ông ta nếu điều ấy không xảy ra. Sau đó, một số người lại nói rằng ông ta đang cử hành nghi lễ thì lửa phụt cao, ông ta bị cháy và phải đưa đi cấp cứu. Ai mà biết trước điều gì sẽ xảy ra chứ?” 
Mười một giờ. Tràn ngập sự im ắng đột ngột bởi sốc. Cả thế giới đứng lặng, chỉ một lần này thôi, để đề phòng. Sau đó, một loạt tạp âm chói tai đột ngột phá tan sự im lặng giữa buổi sáng: bò rống lên một cách đau thương, chó tru dài não ruột, và mọi người hét vang khắp chốn.

     Bầu trời rộng lớn bằng phẳng xám lạnh. Mặt trời tỏa sáng.              

     Dấu hiệu chung của sự nhẹ nhõm thoảng đưa suốt vùng thung lũng Kathmandu sau khi ngày tận thế đã kết thúc.

 

The End Of The World

     One day, everybody was talking about it. It had even been printed in the newspapers. A great and learned sadhu had prophesized a conflagration, a natural disaster of such proportions that more than half of the world's population would be killed. Dil was on his way to work at the construction when site he stopped briefly to listen to a man propounding the benefits of a herb against impotence. Then he noticed, out of the corner of his eye, long lines of goats converging onto the green. "What's going on?" he asked. And the people told him: "Everybody's buying meat so they can have one last good meal before they die."

     Dil, following this precedent of preparing for the end of the world, went into the shop and bought a kilogram of goat meat. On his way back home, he stopped at Gopal Bhakta's shop, where all the men saw the blood-soaked newsprint packet he was carrying in his hand. "So what's the big event, Dai? Are you celebrating Dashain early this year?" they joked. So he told them how goats were being sold in record numbers, and how the butchers were going a roaring business down in Tudikhel. The men, seizing on this opportunity for celebration, all decided to buy some meat for their last meal.

     Sanukancha, who owned a milk-shop down the lane, said that his entire extended family of a hundred and sixteen people were planning to stay home that day so that they could be together when the seven suns rose the next morning and burnt up the earth. Bikash, who had transformed from an awara loafer to a serious young teacher since he got a job at the Disney English School, said that so many children had come in asking to be excused that day that the schools had declared a de facto national holiday. Gopalbhakta said that his sister, who worked in the airport, had told him that the seats of Royal Nepal Airlines were all taken with people hoping to escape the day of destruction.

     Dil, showed up that night at his house with a kilo of meat wrapped in sal leaves. He handed it to Kanchi without a word.

     "Meat! We don't have a kernel of rice, not a drop of oil, not a pinch of turmeric in the house. And you come back with a kilo of meat! We could have eaten for a week with that money." Kanchi was exasperated.

     "Shut up, whore, and eat". said Dil. "You might be dead tomorrow, so you might as well enjoy this meat while you have it."

     "How am I going to cook it? With body heat?" demanded Kanchi. There was no kerosene in the house. Dil stretched out on the bed, his body still covered with the grey and red dust of cement and newly fired brick from his day of labor at the construction site. He stretched out and stared at the ceiling, as was his habit after work. When he did not reply, Kanchi asked: "And what is this great occasion?"

     He contemplated the water stains on the wooden beams for a while, and then answered: "It's the end of the world."

So that's how she learnt that a great star with a long tail was going to crash against Jupiter, and shatter the earth into little fragments. It was true this time because even the TV had announced it. It was not just a rumor. There were also some reports, unverified by radio or television, that several - the numbers varied, some said it was seven, others thirty-two thousand - suns would rise after this event.

     Kanchi was just about to go and get some rice from Gopal Bhakta, the shopkeeper who knew her well and let her buy food on credit, when her son arrived, carrying a polythene bag with oranges. "Oranges!" She swiped at the boy, who scrambled nimbly out of her reach. "You're crazy, you father and son. We have no rice in the house and you go and buy oranges. Don't you have any brains in your head!"

     But the husband said nothing, and the son said nothing, and since it is useless to keep screaming at people who say nothing, Kanchi left, cursing their stupidity. "May the world really end, so I won't have to worry about having to feed idiots like you again."

     So that night they had meat, alternately burnt and uncooked in parts where the children had roasted it, and perfectly done pieces which Kanchi had stuck through long sticks and cooked over hot coals. Kanchi, reflecting that the end of the world did not come too often, had gone over and picked some green chilies and coriander from the field next door to garnish the meat.

     Afterwards they had the oranges, one for each of them. They were large, the peels coming off and scenting the room with the oil. Inside, they were ripe and juicy, with a taste that they never got in the scrawny sour oranges that grew back in the villages. After they had eaten, Dil said, as an afterthought, "Now make sure the children don't go out tomorrow, whatever you do."

     Later, Kanchi forgot her annoyance as their next door neighbors came over, bringing their madal drum and their three guests who were visiting from the village. They sang the songs that were so familiar, and yet had begun to seem so strange nowadays: songs about planting rice and cutting grass in the forest, a life that to the children was as unknown and faraway as the stories that they heard from the priests during a reading of the holy scriptures of the Purans. Then her son got up and started dancing, and they were all cheering when the landlady popped her head around the door and demanded: "What's all this noise? What's going on here? It sounds like the end of the world!"

     Kanchi dressed carefully for the eventful day. She had on her regular cotton sari, but wrapped over it was the fluffy, baby blue cashmere shawl that Jennifer had brought for her from America. Jennifer, who was long, lugubrious and eternally disgusted with Nepal, worked for some development office, where she made women take injections and told them to save money in banks. She was fond of telling Kanchi that Nepalis were incapable of understanding what was good for them. She would have been proud to see Kanchi putting the blue shawl to such good use on such a momentous day.

     Kanchi worked for Jennifer when she was in town. She cooked her rice and vegetables with no spices, and cut the huge red peppers that Jennifer liked to eat raw while she stood in front of her television in shiny, tight clothes and did her odd dances. Janefonda, Janefonda, she would yell at Kanchi, hopping up and down like a demented, electric green cricket as she munched on the huge peppers. She was not very forthcoming with presents, but once every winter she gave Kanchi a piece of clothing.

     "Why the shawl on this hot day?" inquired Mitthu. She was the old cook of the Sharmas', at whose house Kanchi went to wash the clothes every morning to supplement her uncertain income.

     "Haven't you heard?" Kanchi said to her. "Everybody is talking about it. Today is the end of the world. A big sadhu prophesized it. I won't have my husband by me, or my son. At least I can have my shawl."

     "What nonsense." retorted Mitthu. She was a religious woman, with a tendency to be skeptical of people and events that she had not heard of.

     "Well, what if it happens?" Kanchi demanded, and Mitthu replied, just as firmly: "No, it won't."

     "Let's eat rice now, Didi." Kanchi said anxiously, as the sky began to darken for a light rain. The end of the world was supposed to happen at eleven am, and Kanchi wanted to deal with the event on a full stomach. "We might be hungry later."

     "Is this for your body or your soul?" Asked Mitthu as she ladled some rice onto a plate for Kanchi. She had an acerbic tongue.

     "A soul will fly away like a small bird. It'll fly away when it becomes hungry and go and steal from some other people's homes. It's my stomach that will kill me."

     "And is your shawl to keep you warm in heaven or hell?" Mitthu inquired as she dropped a pinch of spicy tomato acchar onto the rice.

     "I won't need this shawl in heaven or hell. This is if I survive, and there is nobody else on this earth but me. At least I will have my shawl to keep me warm."

     Mitthu, even though she would not acknowledge it, recognized this admirable foresight and common sense. "Humph" she said, turning away to steal a glance at the sun, which did look rather bright. She wondered if she should run in and get a shawl as well, just in case, then decided her pride was more important.

     A rumble of thunder rolled across the clear blue sky, and Kanchi stood up in a panic. "What a darcheruwa I am, I have no guts." she scolded herself.

     "Eat, Kanchi." said Mitthu, rattling the rice ladle over the pot, annoyed at her own fright.

     "I saw Shanta Bajai storming off to go to office this morning. She said she would go to the office even if nobody else came, and she would die in her chair if she had to."

     "So why is the world going to end?" asks Mitthu cautiously. She did not believe it was going to happen. At the same time, she was curious.

     "It's all because of Girija." explained Kanchi. "It all started happening ever since he became the Prime Minister. Ever since he started going off to America, day after day. I heard he fainted and fell on the ground, and the king of America gave him money for medicine. So this destruction is happening since he returned. Maybe the American king gave him money, and he sold Nepal, maybe that's why. And now maybe the Communists will take over."

     "You know, Kanchi, I almost became a Communist when I was in the village? It sounded good. We would all have to live together, and work together, and there would be no divisions between big or small. Then we could kill all the rich people and there would be peace."

     "And what about eating?" asks Kanchi. "You would also have to eat together, out of the same plate, with everybody else. How would that suit you, you Bahuni? You who won't even eat your food if you suspect somebody has looked at it?" Mitthu, who was a fastidious Brahmin and refused to let people who she suspected of eating buffalo meat into her kitchen, realized she has overlooked this point.

     "And then they make you work until you drop dead." said Kanchi. "Don't tell me I didn't think about it. I would rather prefer to live like this, where at least I can have my son by me at night. I heard the Communists take away your children and make you work in different places. And then they give you work that you cannot fulfill, and if you do not do it, they kill you - Dong! - with one bullet. What's the point of living then?"

     "Well ..." Mitthu does not want to give up her sympathies so easily. Besides, her husband had died when she was nine. As a lifelong child widow she had no reason to worry about being separated from her children. "Well, we'll see it when it happens, won't we?"

     "Like the end of the world." said Kanchi, checking out the sky. "I heard that they have taken the big Sadhu who predicted the end of the world and put him in the jail in Hanuman Dhoka. He has said that they can hang him if it doesn't happen. Then some people say that he was performing a Shanti Hom and the fire rose so high he was burnt and had to be taken to the hospital. Who can tell what will happen?"

     Eleven am. There is a sudden shocked silence. The whole world stands still, for once, in anticipation. Then a sudden cacophony shatters the midmorning silence: cows moo tormentedly, dogs howl long and despondently, and people scream all over the tole.

     The sky is flat gunmetal grey. The sun shines brightly.

     A collective sign of relief wafts over the Valley of Kathmandu after the end of the world comes to an end.

 

12jav.net

Lưu về Facebook wall để học hoặc chia sẻ với bạn bè nào!

Hãy bấm các nút Like (thích) hoặc Send (chia sẻ) ở phía dưới để lưu về WALL Facebook và chia sẻ với bạn bè nhé! Còn rất nhiều điều thú vị nữa đang chờ bạn khám phá trên UCAN - website học tiếng Anh cực đỉnh đấy! Bạn còn chần chờ gì nữa, hãy đăng ký hoặc tìm hiểu ngay nhé!

Danh mục bài viết
     Mục khác


Notice: MemcachePool::get(): Server localhost (tcp 11211, udp 0) failed with: Connection refused (111) in /var/www/html/shark/library/Zend/Cache/Backend/Memcached.php on line 180

KHUYẾN MÃI NĂM MỚI: MUA 1 TẶNG 4 – ƯU ĐÃI CỰC SỐC

Khi bạn mua 1 thẻ học VIP trên website www.ucan.vn bạn sẽ được TẶNG THÊM 4 phần quà rất có giá trị:

Đăng nhập vào Ucan

Đăng ký tài khoản